top of page

Bài đăng 


Trong "căn nhà nhỏ" trên Internet có một "khu vườn" Blog của mình. Như cuộc sống tràn ngập sắc màu, khu vườn của mình có những bông hoa xinh đẹp, có những loại rau - củ - quả chín mọng, tươi xanh nhưng cũng có nơi đầy cỏ dại, côn trùng và đất đá cằn cỗi. Blog là nơi mình chia sẻ những điều nhỏ bé xung quanh giống như việc mỗi ngày mình cắt tỉa, xới đất, tưới nước và gieo trồng cho khu vườn tâm, khu vườn cuộc sống của mình thật gọn gàng, tươi mới, phát triển và an lành. Khu vườn này sẽ luôn luôn có tình yêu thương hiện diện như một chất dinh dưỡng, chất liệu sống góp phần làm đẹp cho đất trời bao la...

  • Vườn Tâm: Những suy nghĩ, suy tư, cảm xúc, góc nhìn về cuộc sống quanh mình và về chính mình. 

  • ​Đọc - Nghe - Xem : Những cuốn sách mình đọc, những bài hát, câu nói mình được nghe và những điều thú vị mình được xem. 

  • ​Viết lách: Hành trình viết của cá nhân, những cuốn sách mình đã viết và xuất bản. 

  • ​Du lịch - Khám phá: Những chuyến đi, những nơi mình trải nghiệm. 

  • ​Lifestyle: Lối sống, phong cách mình lựa chọn. 

  • ...

SỐNG ĐỜI XỨNG ĐÁNG

  • Ảnh của tác giả: Khiết Như
    Khiết Như
  • 15 thg 10, 2024
  • 4 phút đọc

Đã cập nhật: 17 thg 12, 2024

Mình đã tưởng tượng đến giây phút cuối cùng của đời mình và của những người từng cố ý hay vô tình tạo ra khó khăn, ngăn trở hay oán giận mình. Mình tạm gọi là những “người chưa dễ thương”, những Bồ Tát nghịch hạnh của đời mình. Nếu trong giây phút cuối cùng, giây phút mình sắp từ giã cõi đời để ra đi thì mình có còn oán giận gì họ nữa không? Mình sẽ nói gì và cảm nhận thế nào trong giây phút ấy?


Mình đã tưởng tượng như thế rất nhiều lần, nếu bây giờ, mình sắp trút hơi thở cuối cùng, có lẽ mình sẽ nói là mình chọn tha thứ cho họ. Mình không muốn mang bất cứ sự oán ghét nào để ra đi cả. Giây phút cuối cùng của cái “cục thịt” mấy chục ký lô này, đã hoàn thành nhiệm vụ trải nghiệm cuộc sống này rồi. Những ai đến, những ai đi, những chuyện vui, hạnh phúc và những chuyện buồn, những ký ức đau khổ đã quá đủ cho một chặng hành trình dài đằng đẵng rồi. Mình đâu thể nói trước mình sống tới 100 tuổi hay chỉ được hết ngày hôm nay thôi! Mình chỉ muốn mang những bài học tuyệt vời của kiếp sống này mà ra đi. Đem theo những ký ức tươi đẹp về những người thương yêu mà ra đi. Khi nghĩ tới giây phút cận tử ấy, mình thấy cuộc sống mình trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều lắm. Vì vậy, mình không thể không tha thứ! Mình lựa chọn vị tha và nói những lời yêu thương cuối cùng dành cho họ - thật chân thành tận đáy lòng. Không phải vì ai xứng đáng hơn ai. Mà vì tất cả chúng ta đều xứng đáng. Không ai đến cuộc đời này để sống đau khổ cả. Ai trong chúng ta cũng sinh ra với sứ mệnh bình an và hạnh phúc. Vậy nên, mình sẽ lựa chọn yêu thương và tha thứ. Lựa chọn sống tích cực thay vì tiêu cực. Lựa chọn sống đàng hoàng, văn minh, trong sáng thay vì vô minh và tối tăm.


ree

Tại sao phải dành cả đời người quý giá để sống trong sự oán kết? Tại sao phải dành thời gian quý báu của cuộc sống tươi đẹp này mà bận lòng vì những chuyện hờn giận và bất thiện? Nếu ngược lại, mình cũng sẽ chọn mỉm cười, nắm tay họ mà cầu nguyện cho họ được thanh thản ra đi. Không còn chút oán hờn, oán trách gì nhau nữa. Họ đáng ra nên có một cuộc sống thật bình an và hạnh phúc xứng đáng với họ. Thay vì mang trong lòng những bất an, những nội kết rối ren, những nỗi buồn không thể nói ra. Mình mong muốn họ sống thật sáng trong, thật hạnh phúc vì những điều khắc ghi sâu sắc trong lòng sẽ cùng họ đi đến giây phút cuối cùng. Những thiện nghiệp hay bất thiện nghiệp cũng sẽ theo họ đến những kiếp sống sau nữa. Nên thật đáng tiếc nếu cuộc đời chỉ toàn có khổ đau và chất chứa bất hạnh. Chúng ta, không ai là nạn nhân của ai cả. Chúng ta cũng không phải là những vị thẩm phán trên cao để phân định đúng sai, phải trái.  Chúng ta chỉ là những mảnh ghép rời rạc, những thứ bất tịnh đã hợp thành “cục thịt” mấy chục ký trên hành trình miên viễn của dòng chảy luân hồi. Vì nhân duyên mà hội tụ, cũng sẽ vì nhân duyên mà tan rã đi. Không ai dành thời gian giận hờn một “cục thịt” phải không? Mình lựa chọn buông bỏ những chấp trước, những giận hờn nhỏ nhen, những ích kỷ vô minh. Mình sẽ luôn cầu chúc bình an và nói TÔI XIN LỖI, XIN HÃY THA THỨ CHO TÔI, TÔI CẢM ƠN BẠN NHIỀU LẮM và TÔI YÊU BẠN rất nhiều.


“Ai cũng sẽ ra đi!” câu nói này, chắc ai ai cũng rất quen thuộc và thuộc nằm lòng. Sâu trong tim mình, mình thấu suốt cái câu: Ai rồi cũng sẽ ra đi! Mình cũng sẽ ra đi, bạn cũng sẽ ra đi. Vậy bạn muốn sống một cuộc đời hạnh phúc hay đau khổ? Một cuộc đời xứng đáng hay chỉ toàn những rối ren? Dù gì thì mình vẫn muốn nói: TÔI XIN LỖI, XIN HÃY THA THỨ CHO TÔI, TÔI CẢM ƠN BẠN NHIỀU LẮM và TÔI YÊU BẠN rất nhiều.


ree

Bạn có thể đọc các bài viết khác trên Blog của mình bằng cách bấm vào biểu tượng dưới cuối trang: BÀI VIẾT BLOG. Đồng thời, có thể ghé thăm các cuốn sách mà mình đã xuất bản bằng cách bấm vào biểu tượng SÁCH CỦA MÌNH. ​Hoặc kết nối với mình nhiều hơn thông qua: FACEBOOK hoặc EMAIL. Và còn có thể để lại Bình luận về bài viết bạn vừa đọc ở phía dưới phần bình luận nha! Trân trọng và Biết ơn!

Bình luận


bottom of page